XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 2

 Nói xong, Diêu Hiểu Thư vội vàng đứng dậy, phất tay chào ba người, ngay cả một ngụm nước cũng không uống…. ngoan ngoãn đưa tiền đến tay người ta, lại bị người ta ‘vô ý thức’ mời đi. (Es.: Chị Thư ơi, chị thật là…>’<!)



“Ly Ly, mày thật lợi hại nha.” Sau khi thấy Diêu Hiểu Thư đi, cô gái tóc ngắn màu nâu hướng Vu Ly Ly giơ ngón tay cái lên: “Làm sao mà mày lại có thể thuần phục cái con Hiểu Thư ngu ngốc kia, bảo gì nghe nấy vậy? Hay!!!”



“Hừ, con ngốc kia chỉ cần tao tùy tiện đứng trước mặt nó khóc lóc một lúc, sau lại than trời trách đất một chút, nó sẽ ngây ngốc mà dâng tiền lên thôi.” Ly Ly vừa khuấy ly kem trước mặt, vừa khinh miệt nói.



“Ly Ly, tao thật sự bội phục mày đó. Từ đại học đến giờ, một chút hoài nghi, nó cũng không có.” Cô gái mặc váy đỏ nói, trong lời nói lộ ra hâm mộ, ghen tị, và một chút khinh thường.



"Diêu Hiểu Thư là đứa có đầu óc đơn giản, cho nên sẽ không suy nghĩ về những chuyện phức tạp như vậy." Vu Ly Ly châm chọc nói, nhưng trong lòng lại thật vui mừng vì Diêu Hiểu Thư đầu óc ngu si, hi vọng thần kinh của cô có thể không ổn định tiếp.



Đối với Diêu Hiểu Thư, Vu Ly Ly có chút phức tạp, nhưng chung quy vẫn là ghen tỵ và oán hận. Diêu hiểu Thư sinh ra ở một gia đình hạnh phúc khiến nhiều người hâm mộ, là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, tuy nói không phải nhà phú hào gì, nhưng thật sự là tốt hơn gia đình vất vả như mình.



Chính bởi vì như vậy, Vu Ly Ly mới ghen tỵ Diêu Hiểu Thư có tất cả. Diêu Hiểu Thư càng hạnh phúc, cũng cho thấy rõ cái bất hạnh của mình, nếu cô gái ngu ngốc kia cứ như thế, vậy cũng đừng trách cô, dù sao sẽ không ai ngại tiền nhiều hơn.



Diêu Hiểu Thư ngu ngốc kia còn tưởng rằng bây giờ giống như thời đại học, tất cả mọi người đều gặp khó khăn, mà không nghĩ bọn họ tốt nghiệp đại học cũng đã 4 năm rồi, lấy tốc độ và năng lực của Vu Ly Ly, không thể trả tiền lại sao?



Hừ, thật là ngây thơ và ngu xuẩn!



Cô gái tóc ngắn màu nâu cùng cô gái mặc váy đỏ liếc nhau một cái, sau đó lại cúi đầu uống nước, thật lâu không nói gì. . . . . .



**************************************************



"Mẹ, con đã trở về!"



Người còn chưa đi vào trong nhà, tiếng của Diêu Hiểu Thư cũng đã truyền đến trong tai bà Diêu đang bận rộn trong phòng bếp.



Bà Diêu từ phòng bếp lộ ra nửa người, đáp lại con gái nói: "Ba con ở trên lầu ấy, con đi gọi ông ấy xuống thì có thể ăn cơm rồi."


Chương 2
Editor: Diễm Diễm
Beta: ngocquynh520


Ba người nhà họ Diêu sống trong một căn nhà xây dựng đã rất lâu, nhưng bởi vì duy trì tốt, tình trạng phòng ốc xem ra còn rất mới, mà sống chung một khu với họ là nhà họ Quan, hai gia đình bởi vì làm hàng xóm nhiều năm, lại là bạn tốt, cho nên quan hệ của hai nhà Quan Diêu tốt vô cùng.

Cũng bởi vì như thế, từ nhỏ đến lớn, Quan Hà Châu và Diêu Hiểu Thư đều là con rể cùng con dâu nuôi từ bé của cha mẹ hai bên, khi bọn họ còn nhỏ, cha mẹ hai bên thường nói tương lai muốn làm sui gia, nhưng nhìn bọn nhỏ càng lúc càng lớn, bọn họ lại càng thấy chuyện này khó khăn.

Hai đứa bé này, một rất có chủ kiến, không muốn cha mẹ nhúng tay vào tương lai của mình, mỗi khi muốn nói chuyện này, luôn bị cậu xảo trá chuyển đề tài khác; mà một đứa còn lại thì thần kinh quá mức đanh thép, vô luận bọn họ công khai, ám hiệu như thế nào, vẫn không có nghe ra ý tứ trong lời nói của bọn họ.

Ai, thật là khó khăn nặng nề!

Diêu Hiểu Thư chạy lên lầu, đẩy cửa phòng sách ra, một cái đầu dò vào, cười hì hì kêu người ở bên trong phòng: "Cha, ăn cơm!"

Cha Diêu từ trong sách ngẩng đầu lên, thấy người tới là con gái bảo bối của mình, nhất thời nâng lên khuôn mặt tươi cười ranh mãnh nói: "Ơ, cha còn tưởng rằng là ai? Thì ra là con gái bảo bối của cha, thật là khó được gặp con trở lại ăn cơm tối!"

"Cha. . . . . . Con nào có khoa trương như người nói!" Diêu Hiểu Thư đi tới bên cạnh cha Diêu , kéo cánh tay của ông làm nũng với ông: "Hôm nay cũng không phải là ngày lễ hoặc ngày kỷ niệm gì, mẹ vô duyên vô cớ gọi con nhất định phải trở lại ăn cơm tối, có phải có chuyện gì đặc biệt hay không? Cha người len lén tiết lộ một chút cho con, con mới có thời gian chuẩn bị tâm lí thật tốt."

"Con gái bảo bối của cha lúc nào thì trở nên tỉ mỉ như vậy rồi?" Cha Diêu dùng giọng nói trêu trọc, liếc xéo cô con gái của mình, ngạc nhiên giống như nhìn thấy mặt trời mọc từ hướng tây.

"Cha!" Diêu Hiểu Thư gắt giọng: "Con thường không có ở nhà ăn cơm tối, lúc trước cũng không có nhìn thấy mẹ như hôm nay, gọi liên tiếp mấy chục cuộc điện thoại, cho dù con có sơ ý cũng sẽ phát hiện ra được có chuyện không bình thường."

Diêu Hiểu Thư chính là mẫu người thích lo chuyện bao đồng và phân phát tình thương khắp mọi nơi, làm cho bản thân mình trở thành "người bận rộn" , luôn có thật nhiều “chuyện” làm không xong, cho nên vợ chồng họ Diêu đã chấp nhận mà xem đứa con gái này thành bò thả ở ngoài rồi.

"Con nói cha mới để ý, tháng này số lần con về nhà ăn cơm, dùng năm đầu ngón tay cũng có thể đếm xong rồi." Cha Diêu bất mãn đối với con gái nói.

Con gái từ nhỏ đến lớn chính là “chị gái ngốc nghếch” một lòng nhiệt tình, thiếu đầu óc, dù bị người ta lừa gạt cũng không ảnh hưởng đến việc nó phân phát đồng tình, cho đến sau khi tốt nghiệp đại học, ông và vợ vẫn còn lo lắng cho con gái phải làm công việc gì mới thích hợp với nó, ai ngờ có một ngày, tiểu quỷ này lại đột nhiên chạy trở về nói với bọn họ là đã tìm được công việc.

Cha Diêu hỏi thăm kỹ lưỡng, mới phát hiện nó vào một công ty kỳ quái có tên là "Mọi chuyện tìm tôi giúp một tay", đặc biệt làm người giải quyết những chuyện phiền toái, ông và vợ cũng không ngờ trên đời này còn có một công ty như vậy, mà cái công việc này không còn gì thích hợp với con gái bọn họ hơn, đối mặt với tình huống như thế, vợ chồng bọn họ thật là không còn lời nào có thể nói, đúng là ý trời mà!

"Cha, người không nên nói như vậy." Diêu Hiểu Thư tự biết đuối lý, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay cha Diêu, cười nịnh nọt nói: "Cha người đừng tức giận, con không phải đã trở về rồi sao? Đi, chúng ta mau đi xuống nhà ăn cơm, bằng không mẹ lại muốn la to nói lớn rồi."

Lời nói vừa mới nói ra, dưới lầu liền truyền đến tiếng kêu của mẹ Diêu.

"Hai cha con đang làm cái gì? Còn không mau xuống ăn cơm!"

Diêu Hiểu Thư dùng ánh mắt "cha xem đi" nhìn về phía cha Diêu, sau đó cười ha hả kéo cánh tay cha Diêu đi xuống lầu.

"Hiểu Thư, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, con thích mẫu người như thế nào hả?" Đang dùng cơm thì mẹ Diêu trực tiếp hỏi đứa con gái đang vùi đầu chiến đấu với thức ăn.

"Mẹ, sao tự nhiên lại hỏi chuyện này làm gì?" Đang ăn cơm nghiêm túc, Diêu Hiểu Thư bị câu hỏi của mẹ Diêu làm sợ đến thiếu chút nữa mắc nghẹn.

"Cái gì mà hỏi làm gì?" mẹ Diêu liếc con gái một cái, "Con đã 26 tuổi rồi, còn chưa có người bạn trai nào? Tiểu Linh nhà người ta cũng đã là mẹ của một đứa con rồi, còn con thì sao?"

Mẹ Diêu càng nói càng tức giận, mình sanh con gái cũng không xấu mà, tại sao lại không có một đứa con trai nào theo đuổi? Bà vẫn luôn muốn Quan Hà Châu làm con rể của mình, nhưng thần kinh của con gái bà lại quá mức đanh thép, luôn khẳng định với bà hai đứa chỉ là anh em, bà nói gãy lưỡi cũng không có biện pháp!

"Hiểu Thư, con cảm thấy Hà Châu là người như thế nào?" mặt mẹ Diêu mang theo nụ cười nhìn cô con gái.

"Cái gì mà như thế nào?" Diêu hiểu Thư miệng đầy thức ăn có chút không hiểu.

"Con. . . . . ." mẹ Diêu nhìn con gái tâm hồn luôn trôi lơ lửng, không khỏi than thở ở trong lòng, đứa con gái này sao mà còn không hiểu hả!

"Mẹ?" Diêu Hiểu Thư thật sự không hiểu vì sao sắc mặt mẹ mình lại trở nên khó hiểu như vậy.

Mẹ Diêu hít sâu một hơi, quyết định không tiếp tục vòng vo với con gái nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề, "Chính là muốn Hà Châu làm bạn trai của con, làm con rể của mẹ!"

Như vậy đã đủ rõ ràng chưa? Mẹ Diêu nhìn chằm chằm, ngay cả nháy mắt cũng không có nháy, chờ con gái trả lời.

"À?" Lúc này cuối cùng đã nghe rõ, Diêu Hiểu Thư há to mồm, kinh ngạc nhìn mẹ Diêu, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, "Mẹ, con không phải nghe lầm chứ?"

"Con không có nghe lầm." mẹ Diêu nghiêm túc gật đầu nói với con gái: "Hà Châu là một người đàn ông tốt, con mà bỏ lỡ sẽ phải hối hận!"

"Hôm nay là chuyện gì xảy ra, sao luôn có người thích ghép con và Hà Châu thành một đôi?" Diêu Hiểu Thư bỏ chiếc đũa trong tay, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía cha mẹ, "Cha mẹ, hai người không phải là muốn ghép con và Hà Châu thành một đôi chứ?"

Vợ chồng họ Diêu ngạc nhiên, con gái bình thường luôn lơ đễnh, hôm nay làm sao lại nhạy cảm như vậy?

"Không sai, cha mẹ đã sớm có ý như vậy, mà mẹ cũng đã ám chỉ qua với con rất nhiều lần, con mỗi lần đều xem đó là chuyện cười, nhưng lần này không được như vậy." mẹ Diêu bằng bất cứ giá nào, hôm nay phải làm rõ.

"Tại sao?" Diêu Hiểu Thư nghi ngờ nói.

"Nói nhảm, đương nhiên là vì Hà Châu là người đàn ông tốt như vậy nếu không nắm chặt, chắc chắn sẽ bị người khác cướp đi." Nhưng thật ra là do ngày hôm trước ở nhà họ Quan mẹ Diêu không cẩn thận lại nghe được có người muốn giới thiệu con gái cho Hà Châu, bà liền cảm thấy không ổn, "Con nên biết là đã có người muốn làm sui với mẹ Quan rồi, con còn không nhanh, Hà Châu thật sự sẽ bị người khác đoạt đi, đến lúc đó con có muốn khóc cũng không kịp!"
Trước kia bà luôn cho rằng Quan Hà Châu ở cạnh nhà, lại không có bạn gái, vậy con gái bà sẽ có cơ hội, nhưng mà bây giờ khác rồi, thì ra là có nhiều người để ý Hà Châu như vậy, vậy cơ hội cậu trở thành con rể bà chẳng phải càng trở nên mong manh sao?

Không được, tuyệt đối không được!

"Mẹ, Hà Châu đã 29 tuổi, có người theo đuổi rất bình thường mà." Lúc nói lời này, trong lòng Diêu Hiểu Thư xuất hiện một cảm giác khác thường, nhưng cảm giác đi qua rất nhanh làm cô không kịp suy nghĩ.

"Con nói cái gì? Chồng tương lai sắp bị người ta cướp rồi, còn ngồi đây nói nhảm." Mẹ Diêu tức giận, dùng đôi đũa gõ đầu cô, muốn gõ cho tỉnh đứa con gái ngốc này.

"Mẹ, chồng tương lai cái gì? Mẹ đừng nói lung tung, chúng con không có quan hệ, ok?" Diêu Hiểu Thư đưa tay xoa xoa nơi bị mẹ đánh, buồn bã nói, cảm thấy mình thật uất ức, có trêu ghẹo ai đâu?

“Con gái à, Hà Châu không tốt sao?” Vẫn luôn im lặng ăn cơm, cha Diêu đột nhiên hỏi con gái.

“Hà Châu rất tốt” Ngoại trừ cha mẹ ra thì Quan Hà Châu là người đối xử với cô tốt nhất.

Hà Châu rất thông minh, lại đẹp trai, hơn nữa sau này anh còn mang mắt kính, càng thêm chững chạc, con gái gặp anh sẽ nịnh bợ anh, còn về tính tình, mặc dù không thể nói là dễ gần, nhưng cô tin tưởng tương lai Hà Châu sẽ là người chồng tốt.

“Vậy tại sao con không thích nó?” Cha Diêu hỏi.

“Con đâu có nói không thích” Diêu Hiểu Thư vội vàng lớn tiếng phản bác.

“Nếu Hà Châu là người đàn ông tốt, con lại thích nó, vậy tại sao hai con không thể thành một đôi?” Cha Diêu nhân cơ hội hỏi tới.

“Cha, đâu có chuyện như vậy?” Diêu Hiểu Thư cảm thấy mình đang bị ép hôn, “Con…đối với Hà Châu là thích chứ không phải yêu”

“Hả?” Cha Diêu nhíu mày, nhưng khóe miệng lại cười, “Vậy con biết như thế nào là yêu hay sao?

Con gái tính tình đơn giản, ông làm sao mà không biết? Con gái làm sao phân biệt được yêu với không yêu, chủ yếu là muốn tìm lý do để trốn tránh.

“Con…” Diểu Hiểu Thư bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.

“Con cái gì mà con… mẹ nói cho con biết, trong vòng một tháng, con phải hẹn hò với Hà Châu, không thôi thì phải đi coi mắt, con tự chọn đi.” Mẹ Diêu lười phải nói nhảm với con gái, trực tiếp ra lệnh.

“Mẹ, mẹ làm sao có thể vô lý như vậy!” Diêu Hiểu Thư dậm chân kháng nghị.

“Mẹ là mẹ con, có thể không nói đạo lý!” Mẹ Diêu cười lạnh nói với con gái.

“Cha!” Diêu Hiểu Thư chuyển sang cầu cứu cha mình.

Chỉ thấy cha Diêu bất đắc dĩ lắc đầu, không giúp được cô, Diêu Hiểu Thư rũ vai, thật là hết cách với mệnh lệnh của mẹ, như thế nào mới có một ngày, thế giới liền thay đổi? Buổi sáng lúc ra khỏi cửa còn rất tốt, trở lại liền trở thành tình huống như thế này, đây không phải là ép cô đến đường chết sao?

“Không cần nhìn cha con, hiện tại ai nói gì cũng vô dụng.” Mẹ Diêu hạ quyết tâm, nhất định phải đem con gái gả cho Hà Châu. “Hiểu Thư, nghe mẹ, Hà Châu là người thích hợp với con nhất, nhất định không sai.”

“Làm sao mà thích hợp? Con với anh ấy là anh em tốt.” Diêu Hiểu Thư lớn tiếng phản bác. “Mẹ, mẹ đã nghe nói anh em tốt sẽ cưới nhau chưa?”

“Cái gì mà anh em tốt, con là con gái.” Mẹ Diêu tức giận trừng mắt nhìn cô con gái chậm hiểu, chỉ có mình cô xưng anh em với người ta, Quan Hà Châu đâu có nghĩ như vậy.

Mẹ Diêu nhìn Hà Châu lớn lên, rất rõ ràng về cậu, hơn nữa bà có thể nhìn ra được, thái độ của Hà Châu đối với con gái bọn họ không giống đối với người khác, không nói trước đây hai đứa cùng nhau lớn lên, tính tình Hà Châu tương đối cô lập, khi còn nhỏ, đứa nhỏ nào muốn chơi hay nói chuyện với nó, nó đều không để ý, trừ Hiểu Thư.

Từ nhỏ con gái bọn họ đã thích lo chuyện bao đồng, giúp người khác đồng thời kéo theo rắc rối cho mình, mà hậu quả đều do Hà Châu xử lý.

Gặp chuyện không may, người mà nó nghĩ đến đầu tiên không phải bậc cha mẹ bọn họ, mà là Hà Châu, đứa bé kia thì sao, ngoài miệng mặc dù mắng Diêu Hiểu Thư, nhưng cuối cùng vẫn giúp nó xử lý tốt chuyện, cho nên, mẹ Diêu khẳng định Hà Châu thích con gái bọn họ, về phần có phải là yêu hay không, thì cứ đợi xem, nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng, chỉ cần hai đứa hẹn hò, còn sợ không bồi dưỡng tình cảm được sao? Ha ha, nghĩ đến đây, mẹ Diêu không khỏi len lén bật cười.

Diêu Hiểu Thư nhìn thấy mẹ cười quỷ dị, trong lòng không khỏi bất an, xong đời, trở nên rắc rối hơn rồi, trời ơi, phải làm sao đây? Từ trước đến giờ toàn là cô giúp đỡ người khác, hiện tại đến chuyện của mình thì lại hết cách.

Nói đi nói lại đều là do Hà Châu gây hoạ, nếu không phải anh lâu như vậy mà chưa có bạn gái, cô làm sao sẽ bị mẹ ép cùng anh hẹn hò đây? Nghĩ tới đây, Diêu Hiểu Thư liền căm hận, hận không thể lập tức chạy tới nhà họ Quan, đem cái tên đầu sỏ kia chặt thành tám khúc.

Hừ, nhìn xem cô làm sao tính sổ với anh.!

Tìm anh tính sổ?

Quan Hà Châu mỉm cười, nhìn chằm chằm cô gái tức giận trước mặt, trong lòng không khỏi than thở, cô chẳng lẽ quên mất, mình mới là người thiếu nợ anh? Muốn tìm anh tính sổ, vậy cũng phải xem cô có bản lãnh không mới được!

"Anh còn cười?" Diêu Hiểu Thư nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Hà Châu, giận đến mức chống nạnh, trợn tròn con mắt, "Anh. . . . . . Anh sao có thể ác như vậy, đều là lỗi của anh, bằng không em sẽ không bị mẹ bắt ép như vậy!"

Quan Hà Châu cảm thấy mình thật là quá oan ức, ngoan ngoãn ở trong nhà của chính mình, cũng vẫn bị kéo vào chuyện trong nhà của người ta.

"Chuyện này không liên quan đến anh?" Quan Hà Châu trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, trấn định hỏi: "Mẹ Diêu bắt ép em thì có liên quan gì đến anh?"

"Đương nhiên chính là lỗi của anh rồi." Diêu Hiểu Thư hất cằm lên, thở phì phò trừng anh, "Nếu không phải là anh không có bạn gái, mẹ em sẽ không bắt chúng ta hẹn hò?"

Nhìn thấy Diêu Hiểu Thư cố tình gây sự, Quan Hà Châu cũng chỉ cười mà đối mặt, thái độ không có lo sợ phập phồng.

Thấy vai nam chính bị mắng vẫn mỉm cười như cũ, Diêu Hiểu Thư cảm thấy mình giờ phút này như con cá xấu xa ở không đi gây sự chàng trai trẻ, lửa giận trong lòng càng thêm cháy hừng hực.

"Cười, anh cười đi!" Diêu Hiểu Thư ăn vạ ra lệnh cho Hà Châu: "Mặc kệ, chuyện này là tại anh, nên anh giải quyết mẹ em đi!"

"Anh nói này Diêu đại tiểu thư, chuyện này. . . . . . anh làm sao giải quyết?" Quan Hà Châu thật là không có biện pháp với cô, đó là mẹ của anh sao?

Chương 3.1

"Đây là anh thiếu nợ em, anh nhất định phải đi!" Diêu Hiểu Thư không nói đạo lý với anh.

"Nói đến thiếu nợ, Diêu Hiểu Thư, hình như là em nợ anh rất nhiều tiền." Quan Hà Châu che giấu nụ cười, tròng mắt đen lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm cô, “Không chỉ có cái này, em nợ anh nhân tình nhiều đến nỗi mười đầu ngón tay đều đếm không hết."

"Ách. . . . . ." Diêu Hiểu Thư nhất thời á khẩu không trả lời được, trong lòng không tránh khỏi chột dạ, "Vậy. . . . . . Đó là hai việc khác nhau."

"Em cũng biết là hai việc khác nhau sao?" Quan Hà Châu nhíu mày hỏi "Vậy chuyện mẹ Diêu ép buộc em, cùng chuyện anh chưa có bạn gái không khác nhau sao?"

"Vậy. . . . . ." Nói đến biện luận, Diêu Hiểu Thư cho tới bây giờ đều không phải là đối thủ của anh, "Nhưng. . . . . . Vậy em làm sao bây giờ?"

Diêu Hiểu Thư nổi giận mà gầm nhẹ với anh, theo thói quen nhìn về phía Quan Hà Châu.

"Anh làm sao biết?" Quan Hà Châu bày ra bộ dáng không có ý định giúp đỡ.

"Hà Châu. . . . . ." Diêu Hiểu Thư đổi thành bộ dáng đáng thương, đưa tay kéo lấy cánh tay của anh, "Cái người này, sau khi về nhà anh phải cứu em, anh nhất định phải giúp em, nếu không em chết chắc rồi."

Quan Hà Châu cảm thấy gân xanh trên trán mình khẽ nhảy lên, cô gái này lại dám lôi anh vào cùng một đội để chịu chết, có lầm hay không? Anh được mọi người hoan nghênh coi là cổ phiếu đáng đầu tư, lại bị cô đem quăng như quăng đôi giày củ, thật là khiến người ta không tức giận cũng không được!

"Vậy em muốn anh giúp thế nào?" Con ngươi Quan Hà Châu nhanh chóng thoáng qua một tia giảo hoạt, vốn là chưa có kế hoạch chu toàn, trong nháy mắt liền xuất hiện bản nháp hoàn chỉnh.

"Đương nhiên chính là anh lập tức đi tìm một người bạn gái, làm mẹ em dẹp đi ý niệm này!" Diêu Hiểu Thư cực kì hưng phấn mà nói.

Quan Hà Châu nhịn xuống ý nghĩ kích động muốn gõ đầu cô, cắn răng nghiến lợi hỏi "Anh phải đi đâu để tìm một người bạn gái?"

"Chuyện này. . . . . ." Diêu Hiểu Thư nhất thời cứng họng, "Đúng rồi, như thế nào đột nhiên tìm được một người bạn gái đây?"

Nhìn bộ dáng cô khổ não, nếu không phải là đang thảo luận chuyện tương lai của mình, Quan Hà Châu thật muốn lớn tiếng bật cười, cô luôn giúp người khác giải quyết khó khăn, hôm nay rốt cuộc cũng vì chuyện của mình mà dùng đầu óc.

Ai, Quan Hà Châu đối với ý tưởng hèn mọn đáng thương của mình cảm thấy bi ai, Quan Hà Châu anh lúc nào thì lạc tới trình độ này? Đối với cái đầu đơn thuần, thiếu đầu óc của cô, anh vĩnh viễn đều cảm thấy không có thuốc chữa!

"Hiểu Thư, anh có một biện pháp, có thể giải quyết vấn đề của em." Quan Hà Châu thu hồi suy nghĩ của mình, từ từ hướng dẫn cô sập bẫy.

"Biện pháp gì?" Cá cắn câu rồi, Diêu Hiểu Thư ánh mắt sáng lên, mong đợi nhìn anh.

Ha ha, cô biết anh Hà Châu thông minh như vậy nhất định có biện pháp, Diêu Hiểu Thư vui mừng tiến lên phía trước nghe kế sách của anh.

"Đó chính là em làm bạn gái anh!" Quan Hà Châu trực tiếp nói.

Cô chính là khúc gỗ rỗng ruột, nghe không hiểu những lời nói vòng vo, cho nên biện pháp tốt nhất chính là đi thẳng vào vấn đề.

"Cái gì?" Diêu Hiểu Thư la lớn, cho là mình nghe lầm, "Anh có lầm hay không? Em chính là muốn anh nghĩ biện pháp bỏ đi ý niệm của mẹ em, không để cho mẹ em đem chúng ta ghép thành một đôi, anh bây giờ lại muốn em làm bạn gái của anh?"

Diêu Hiểu Thư đột nhiên lấy vẻ mặt kỳ quái nhìn Quan Hà Châu từ trên xuống dưới, đầu của anh lúc nào thì trở nên ngu ngốc như vậy rồi hả?

Quan Hà Châu bị vẻ mặt chất vấn không che giấu chút nào của cô đánh bại, cũng biết cô bây giờ muốn cái gì, trong lòng không khỏi than thở, tên ngu ngốc này đang nghĩ gì vậy? Lại dám hoài nghi đầu của anh có vấn đề.

"Mẹ Diêu hi vọng anh và em thành một đôi có phải hay không, mà anh có phải hay không cần tìm một người bạn gái?" Quan Hà Châu vẻ mặt bình tĩnh, không nhanh không chậm cùng cô giảng đạo: "Nếu như em làm bạn gái anh, mẹ Diêu cũng sẽ không bắt em đi xem mắt, mà anh cũng sẽ không phải tuỳ tiện tìm một người bạn gái đến báo cáo cho mẹ em, hay là em muốn anh đi tìm người khác, sau đó mẹ Diêu an bài em đi xem mắt?"

"Đương nhiên là không được!" Diêu Hiểu Thư không cần suy nghĩ liền lớn tiếng cự tuyệt!

Chương 3.2

“Em cũng đã đồng ý, vậy còn vấn đề gì?”

Diêu Hiểu Thư bị anh nói tới nói lui, làm cho đầu cô có chút chóng mặt, cảm thấy anh nói cũng có đạo lý, nhưng lại có chỗ kỳ quái.

“Em đâu có đồng ý?” Đang bị anh mê hoặc, Diêu Hiểu Thư chợt nghe anh nói, vội vàng kêu lên: “Em chỉ nói là không đi xem mắt, cũng không phải là đồng ý biện pháp của anh.”

“Vậy là em không đồng ý biện pháp này hả?” Trong tròng mắt đen của Quan Hà Châu lóe ra tia sáng làm cho người ta không đoán được, đáng tiếc lại bị tròng kính che lại, đầu óc cứng rắng như Diêu Hiểu Thư tất nhiên không có phát hiện ánh mắt khác thường của anh.

“Em. . . . . .” Diêu Hiểu Thư do dự, sau khi nghe anh nói câu đó, cô đột nhiên không xác định được rồi.

Thì ra là cô đang dao động, Quan Hà Châu nâng lên nụ cười yếu ớt mê người, “Hiểu Thư, nếu như em không đồng ý, vậy anh không thể làm gì khác hơn là xin lỗi.”

Diêu Hiểu Thư không hiểu anh vì sao nói lời này, vừa định mở miệng hỏi, chỉ thấy anh lấy ra một quyển vở thật dầy từ trong ngăn kéo bàn học, sau đó đưa cho mình.

“Đây là cái gì?”

“Mở ra xem thì biết.”

Diêu Hiểu Thư tò mò mở ra, lật từng tờ từng tờ, trên mặt càng ngày càng trở nên khó coi, một lát sau, khi cô lật tới tờ cuối cùng thì cô dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn anh.

“Anh. . . . . . Anh thế nhưng. . . . . .” Diêu Hiểu Thư trừng đôi mắt to như hạt châu nhìn thẳng anh, một lát sau, cô vô lực rũ hai vai xuống, “Em làm sao lại nợ anh nhiều tiền như vậy?”

Nếu không phải vừa rồi lật xem sổ nợ Quan Hà Châu ghi nhiều năm như vậy, cô sẽ không tin được, mình lại thiếu anh nhiều tiền như thế, ô ô, cô phải trả tới khi nào mới có thể trả hết những khoản nợ này đây?
Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .